Những người đưa đò thầm lặng
(Xin gửi tặng các thầy cô sắp nghỉ hưu Trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm
Và cũng xin gửi cho tất cả những ai đang làm nghề giáo)
Chiều dần buông theo áng mây trôi hững hờ. Những người lái đò bên con sông kia vẫn luôn miệt mài, cặm cụi chở những đợt khách cuối cùng sang sông. Mồ hôi họ đã rơi trên tấm ván đò cũ kĩ. Cuộc sống quá bận rộn, có quá nhiều việc phải lo làm tôi không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Giờ ngồi một mình, tôi lại nhớ về thầy cô, về mái trường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Nhìn tóc thầy bạc vì bụi phấn, mắt cô đã thâm quầng vì những đêm mất ngủ, như người lái đó chở khách sang sông, từng thế hệ này đến thế hệ khác, đưa thế hệ trẻ cập bến tương lai, đi đến những chân trời rộng mở.
Cuộc đời thầy cô đưa biết bao nguời qua dòng sông tri thức. Dòng sông vẫn cứ êm trôi... Tóc thầy cô bạc đi, mắt thầy cô nheo lại nhưng vẫn luôn vững tay chèo và hết lòng vì thế hệ trẻ. Bao nhiêu người khách đã sang sông ? Bao nhiêu khát vọng đã vào bờ ? Bao nhiêu ước mơ thành sự thực.. ? Có mấy ai sang bờ biết ngoái đầu nhìn lại thầy ơi...
Thầy cô đã chắp cánh cho những ước mơ của các em bay cao, cung cấp hành trang kiến thức cho các em bước vào đời và giúp các em thành công trên con đường học vấn. Thế mà, có ai lần tìm về lớp cũ trường xưa? Có ai nhớ chăng bao kỉ niệm êm đềm ấy?
Một dòng đời - một dòng sông Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ Muốn qua sông phải có đò Đường đời muốn bước phải nhờ người đưa...
Có ai đó đã ví người thầy như người chèo đò và cô cậu học sinh là khách qua sông. Khách qua sông rồi, con đò vẫn như say sưa miệt mài giữa đôi bờ đưa bao thế hệ đi ngang dòng sông tri thức. Còn gì vui hơn đối với những người thầy khi học trò của mình lần lượt trưởng thành ra đời, nhường bước cho những chú chim non mới. Còn gì vui hơn khi những khách qua sông đã nhớ dòng sông bến đò xưa và cả người chèo đò lặng lẽ. Thầy cô ơi, mặc cho cuộc sống bôn ba, thầy cô vẫn một đời chèo đò đưa từng lớp học sinh qua bến bờ tri thức. Ngày lại ngày, thầy cô cặm cụi nắm vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm bão táp, chông gai.
Ánh nắng mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, dòng sông đến nơi con đập sẽ tự mình rẽ sang một hướng khác. Nhưng việc dạy người làm sao rẽ được, gắn bó đời bằng một lối đi chung. Cao cả thay tấm lòng nhà giáo, lặn lội chở người qua bão táp phong ba cập bờ hạnh phúc. Đến nơi rồi một nụ cười đọng mãi. lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.
Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ? Suy cho cùng, sự hi sinh của mỗi thầy cô giáo là qui luật muôn đời.
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ Em đã hiểu, thầy ơi – người đưa đò vĩ đại.
“Làm nhà giáo phải quên mình đi để nghĩ nhiều đến người khác. Là làm bãi cát dài nâng mình cho những con sóng, con sóng sau đùa đi con sóng trước xóa sạch dấu vết cưu mang, nhưng bãi cát vẫn nằm đó nhớ hoài những con sóng đã đi qua”.
“Làm nhà giáo chỉ cho mà không bận lòng nghĩ đến nhận, là con ong chăm chỉ xây tổ gom mật cho đời, là cây thân mộc vươn mình trong nắng gió tỏa bóng mát cho người, là kiếp con tằm đến chết còn vương tơ”...
Thầy cô là người chèo đò, đưa khách sang sông, con đò về bến cũ. Người khách xưa biết bao giờ trở lại, có nhớ con đò và lần qua bến ấy - sang sông!
Em đã đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy Trên chuyến đò của Thầy chở nặng yêu thương
Ôi! Biết nói sao cho hết nỗi niềm! Chỉ đến khi lớn khôn, bầy học trò nhỏ hôm nay mới hiểu được tình cảm của thầy cô dành cho chúng.
Thầy cô ơi!
(Tháng 2 – 2012)
Cao Thị Kim Anh